Mang đậm chất cổ quái, ma mị, Café Cung Tơ Chiều Đà Lạt nằm chơ vơ trên đỉnh đồi hoang vắng kế bên Dinh III – Biệt điện Vua Bảo Đại. Độc và lạ ở chỗ quán chỉ mở cửa vào buổi tối, khách muốn lên đến quán phải lần mò theo mấy tia sáng le lói đi ngược từ chân dốc lên đến đỉnh đồi. Cách phục vụ ở đây cũng không hiền hòa, thân thiện theo kiểu người Đà Lạt xưa nay, mà bạn sẽ được tiếp đón với một khuôn mặt “lạnh như băng”, có khi ngồi hàng giờ mà không có thức uống.
Điều khiến Cung Tơ Chiều hút khách chính vì chủ nhân của quán cà phê này – Cô Giang – Một người đàn bà đã ngoại tứ tuần với mái tóc lấp nửa mặt lúc nào cũng đầy bí hiểm lập lòe trong khói thuốc lá. Khách vào quán nếu nói chuyện to tiếng hay để chuông điện thoại đều bị cô đuổi thẳng. Cô độc diễn với cây đàn guitar, không cần micro, loa thùng, tăng âm hiện đại, mộc mạc, liêu trai, tiếng hát cô khàn khàn quyện vào tiếng đàn, giữa không gian ánh nến bập bùng khói thuốc, người đến đây như u mê đi nửa phần.
Mang đậm chất cổ quái, ma mị, Café Cung Tơ Chiều Đà Lạt nằm chơ vơ trên đỉnh đồi hoang vắng kế bên Dinh III – Biệt điện Vua Bảo Đại. Độc và lạ ở chỗ quán chỉ mở cửa vào buổi tối, khách muốn lên đến quán phải lần mò theo mấy tia sáng le lói đi ngược từ chân dốc lên đến đỉnh đồi. Cách phục vụ ở đây cũng không hiền hòa, thân thiện theo kiểu người Đà Lạt xưa nay, mà bạn sẽ được tiếp đón với một khuôn mặt “lạnh như băng”, có khi ngồi hàng giờ mà không có thức uống.
Điều khiến Cung Tơ Chiều hút khách chính vì chủ nhân của quán cà phê này – Cô Giang – Một người đàn bà đã ngoại tứ tuần với mái tóc lấp nửa mặt lúc nào cũng đầy bí hiểm lập lòe trong khói thuốc lá. Khách vào quán nếu nói chuyện to tiếng hay để chuông điện thoại đều bị cô đuổi thẳng. Cô độc diễn với cây đàn guitar, không cần micro, loa thùng, tăng âm hiện đại, mộc mạc, liêu trai, tiếng hát cô khàn khàn quyện vào tiếng đàn, giữa không gian ánh nến bập bùng khói thuốc, người đến đây như u mê đi nửa phần.